Saturday, January 31, 2015


CÓ MỘT MÙA
Đuyên Hồng

Có một mùa còn ở mãi trong ta
Khi hoa nở ngát trời đầy gió
Mùa hạ thắm, mùa nồng nàn hoa đỏ
Nhắc lại mình một thuở bên nhau…

Những vui buồn đã lặn tận sâu
Trong ký ức chỉ còn lòng nhung nhớ
Ôi những mùa rực một trời phượng lửa
Tím một lời người hứa lúc chia ly…

Có những ngày trong sáng đến mê ly
Trang sách trắng trắng như tà áo trắng
Những khúc ca thanh cao thoáng đãng
Vang nụ cười rạng rỡ hồn nhiên…

Ta đã hứa cùng nhau, lời ước đầu tiên…
Rồi xa cách chia lìa trang sách
Áo em đen ta một lần trót nghịch
Ghi tên mình sau lưng…

Có một mùa nghĩ lại cứ rưng rưng
Thương yêu thế chưa một lần dám gọi
Nhớ nhung quá mà sao không thể nói
Trói lòng mình từ ánh mắt tiễn đưa…

Người đã xa có còn nhớ ngày xưa
Mùa hạ sót trên khung trời một thưở
Mắt em mơ màng đốt cả đời rực lửa
Ta mang hoài theo những lời thơ…

Bây giờ em mới biết

BÂY GIỜ EM MỚI BIẾT
Trần Kim Thanh

Giờ mới biết đêm buồn đêm không ngủ
Con chim buồn cũng ủ rũ vành khuyên
Tình mình buồn nên trăn trở chẳng yên
Nói sẽ quên nhưng lòng mình đang nhớ

Nói xa nhau nhưng lòng sao chẳng nỡ
Nợ gì nhau sao nhắc nhở mỗi ngày
Em ở đây đếm tháng rộng ngày dài
Anh nơi đó miệt mài trong hạnh phúc

Có những đêm ôm gối buồn thao thức
Nghe lòng mình ray rứt chuyện hôm qua
Đến bây giờ em mới chợt hiểu ra
Tình anh cho chẳng qua là đùa cợt

Ván bài yêu em là người thua cuộc
Lòng dạ người ai biết được nông sâu
Vừa mới biết mình là kẻ đến sau
Trái tim đau lòng sầu như đá nát

Em cứ tưởng vần yêu hay như hát
Nên vội vàng em bắt nhịp vô tư
Giờ biết ra tim người đà có chủ
Em đâu còn sức đủ để yêu anh.



MẮT CHIỀU

Mắt chiều
đựng cả trời chiều
Nắng hồng
Mưa trắng
trộn nhiều màu hoa
Mắt chiều
Thoáng cánh buồm xa
Mắt chiều
thầm hát
bài ca ban chiều
Hoàng hôn
trải bức gấm thêu
Tím trong
Đôi mắt
một chiều nhớ nhung

Thursday, January 29, 2015

Thời Hoa Đỏ

THỜI HOA ĐỎ

Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên

Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê của một thời thiếu nữ

Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót

Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say

Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim

Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.




Cha tôi


CHA TÔI
Phan Thị Quế Mai

Còng lưng gánh giấc mơ con
Tóc Cha đã nhuốm gió sương bạc màu
Trán Người hằn vết lo âu
Để đời con phẳng những câu nghĩa tình

Uốn cong bao ước mơ mình
Đời Cha bóng rủ trong lành đời con
Chân Cha trèo núi vượt non
Tay Cha ôm trọn gian truân riêng mình

Con xin ghi tạc ân tình
Bao nhiêu chẳng thể đáp đền ơn Cha!

Dù rằng con ở nơi xa
Tình yêu con vẫn dâng hoa về Người
Cho con cất tiếng ru hời
Ru Cha thanh thản
bằng
lời
yêu thương!




Viết trong mùa hoa phượng


Viết trong mùa hoa phượng
Xuân Hoài

Cây phượng cũ không còn
Nơi trường xưa ta học
Hàng phượng non mới mọc
Đã ra hoa mùa đầu

Bạn cũ giờ nơi đâu
Có biết tôi đang nhớ
Đứng dưới cành phượng nở
Thầm nhắc tên mỗi người

Ôi cái hè lớp mười
Xa lâu càng nhớ rõ
Soi trong màu phượng đỏ
Kỷ niệm còn tươi nguyên

Chúng mình đã lớn lên
Qua nhiều miền đất nước
Mà mùa hoa năm trước
Vẫn theo từng bước đi

Chẳng dễ có phân ly
Trong tình yêu bè bạn
Xa nhau bao năm tháng
Nỗi nhớ còn trẻ trung

Bạn ơi chưa về cùng
Chuyện dưới cành phượng đỏ
Cho tôi được gọi nhỏ
Trong màu hoa từng người.