|
| |
CÓ MỘT MÙA
Đuyên Hồng
Có một mùa còn ở mãi trong ta
Khi hoa nở ngát trời đầy gió Mùa hạ thắm, mùa nồng nàn hoa đỏ Nhắc lại mình một thuở bên nhau… Những vui buồn đã lặn tận sâu Trong ký ức chỉ còn lòng nhung nhớ Ôi những mùa rực một trời phượng lửa Tím một lời người hứa lúc chia ly… Có những ngày trong sáng đến mê ly Trang sách trắng trắng như tà áo trắng Những khúc ca thanh cao thoáng đãng Vang nụ cười rạng rỡ hồn nhiên… Ta đã hứa cùng nhau, lời ước đầu tiên… Rồi xa cách chia lìa trang sách Áo em đen ta một lần trót nghịch Ghi tên mình sau lưng… Có một mùa nghĩ lại cứ rưng rưng Thương yêu thế chưa một lần dám gọi Nhớ nhung quá mà sao không thể nói Trói lòng mình từ ánh mắt tiễn đưa… Người đã xa có còn nhớ ngày xưa Mùa hạ sót trên khung trời một thưở Mắt em mơ màng đốt cả đời rực lửa Ta mang hoài theo những lời thơ… | ||
|
|
Saturday, January 31, 2015
Bây giờ em mới biết
BÂY GIỜ EM MỚI BIẾT
Trần Kim Thanh
Giờ mới biết đêm buồn đêm không ngủ
Con chim buồn cũng ủ rũ vành khuyên Tình mình buồn nên trăn trở chẳng yên Nói sẽ quên nhưng lòng mình đang nhớ Nói xa nhau nhưng lòng sao chẳng nỡ Nợ gì nhau sao nhắc nhở mỗi ngày Em ở đây đếm tháng rộng ngày dài Anh nơi đó miệt mài trong hạnh phúc Có những đêm ôm gối buồn thao thức Nghe lòng mình ray rứt chuyện hôm qua Đến bây giờ em mới chợt hiểu ra Tình anh cho chẳng qua là đùa cợt Ván bài yêu em là người thua cuộc Lòng dạ người ai biết được nông sâu Vừa mới biết mình là kẻ đến sau Trái tim đau lòng sầu như đá nát Em cứ tưởng vần yêu hay như hát Nên vội vàng em bắt nhịp vô tư Giờ biết ra tim người đà có chủ Em đâu còn sức đủ để yêu anh. |
||||
MẮT CHIỀU
Mắt chiều
đựng cả trời chiều Nắng hồng Mưa trắng trộn nhiều màu hoa Mắt chiều Thoáng cánh buồm xa Mắt chiều thầm hát bài ca ban chiều Hoàng hôn trải bức gấm thêu Tím trong Đôi mắt một chiều nhớ nhung |
||||
Thursday, January 29, 2015
Thời Hoa Đỏ
THỜI HOA ĐỎ
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh Chẳng chịu cho lòng ta yên Anh mải mê về một màu mây xa Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa Em hát một câu thơ cũ Cái say mê của một thời thiếu nữ Mỗi mùa hoa đỏ về Hoa như mưa rơi rơi Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi Như máu ứa một thời trai trẻ Hoa như mưa rơi rơi Như tháng ngày xưa ta dại khờ Ta nhìn sâu vào mắt nhau Mà thấy lòng đau xót Trong câu thơ của em Anh không có mặt Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết Anh đâu buồn mà chỉ tiếc Em không đi hết những ngày đắm say Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ Không cho ai có thể lạnh tanh Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ Như vết xước của trái tim Sau bài hát rồi em lặng im Cái lặng im rực màu hoa đỏ Anh biết mình vô nghĩa đi bên em Sau bài hát rồi em như thể Em của thời hoa đỏ ngày xưa Sau bài hát rồi anh cũng thế Anh của thời trai trẻ ngày xưa. |
||
Cha tôi
|
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Viết trong mùa hoa phượng
|
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||